"Lấy chồng bộ đội" câu chuyện giúp các bạn thêm động lực để yêu người lính


Lấy chồng bộ đội. Âu nó cũng là duyên số hết. Đến đôi dép cũng còn có số nữa là con người. Mình cũng lấy chồng bộ đội, cũng xa nhau suốt. Thực sự sẽ rất buồn nhưng nếu các bạn biết bằng lòng với cuộc sống và lạc quan 1 chút thì sẽ ổn thôi mà. Hi vọng những người lính đang cống hiến tuổi trẻ và trí tuệ cho Tổ quốc sẽ được đền bù xứng đáng bằng một mái ấm gia đình hạnh phúc!
Hãy đọc câu chuyện dưới đây, chắc chắn các bạn sẽ có thêm động lực để yêu một anh bộ đội. 
"Lấy chồng bộ đội" câu chuyện giúp các bạn thêm động lực để yêu người lính
"Lấy chồng bộ đội" câu chuyện giúp các bạn thêm động lực để yêu người lính
Không hiểu định mệnh nào đã an bài lên cuộc đời của những người phụ nữ trong gia đình Hằng mà tất cả đều yêu và lấy chồng bộ đội. Ba Hằng tham gia kháng chiến chống Mĩ, khi chiến tranh kết thúc, vì thực hiện nghĩa vụ của một người quân nhân nên hầu như ba xa nhà suốt. Lúc cuối đời ba về sống cùng gia đình được hai năm thì mất. Cả đời mẹ là những ngày nuôi con một mình, không có chồng bên cạnh. Cuộc sống của một mái nhà không có đàn ông, mọi việc lớn nhỏ đều đến tay khiến mẹ Hằng già hơn nhiều so với tuổi. 
Thấu hiểu hơn ai hết nỗi cơ cực của người đàn bà nuôi con một mình, ngay từ khi hai chị em Hằng còn nhỏ mẹ đã luôn dặn dò: 
“- Sau này lớn hai chị em con có yêu thương ai mẹ cũng đồng ý, giàu nghèo gì mẹ không quan trọng nhưng làm ơn không yêu bộ đội, cứ nhìn đời mẹ thì biết, cực lắm con ạ, chồng đi biền biệt có cũng như không mà thôi”. 
Ấy vậy mà cuộc đời thật trớ trêu, chị Hạnh yêu một anh bộ đội tên Trung. Ngày chị đưa người yêu về ra mắt, nhìn bộ quân phục màu xanh trên người “con rể tương lai” mẹ như chết lặng người đi. Anh Trung đóng quân tít tận Nha Trang, cách nhà cả nghìn cây số. 
Khỏi phải nói mẹ phản ứng dữ dội như thế nào, khóc có, khuyên nhủ nhẹ nhàng có, phản đối kiên quyết cũng có. Nhưng cuối cùng chị vẫn không chịu khuất phục, chấp nhận mọi khó khăn đang chờ phía trước. Mẹ cay đắng cho qua với câu nói đầy chua xót:
“- Thôi thế là cuộc đời này của mẹ coi như mất đi một đứa con gái”.
Chị gái lấy chồng bộ đội, lặp lại cuộc đời của mẹ một lần nữa, một mình nuôi con, đối nội, đối ngoại trong gia đình một mình gánh vác. Càng nghĩ Hằng càng thương mẹ, thương chị nhiều hơn. Hằng đau khổ khi nghĩ tới ngày giới thiệu người yêu với mẹ, với chị. Cô sợ rằng đó là cú sốc tinh thần quá lớn, mẹ khó lòng mà chấp nhận.
Buổi thưa chuyện của Sơn với gia đình Hằng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Mẹ Hằng gay gắt phản đối với lí do Sơn đi suốt không thể lo liệu được cho Hằng. Bà thừa hiểu chuyện đó. Hằng lao lên phòng nằm khóc, bỏ mặc Sơn với mẹ dưới phòng khách. Chị Hạnh theo lên an ủi em:
“- Ngày trước chị cũng như em, kiên quyết đòi lấy, nhưng về sống rồi không có chồng khổ lắm em ơi. Em nghe chị, nghe mẹ quên Sơn đi, còn nhiều người tốt em ạ, đừng như mẹ, như chị chẳng những em khổ mà con cái em sau này cũng khổ”.  
Những lời khuyên ấy của chị chẳng lọt được vào tai Hằng. Cô không hề muốn mẹ buồn nhưng cũng không thể từ bỏ tình yêu với người con trai yêu cô hơn cả bản thân mình như Sơn. Hằng khóc đến mệt lả người đi khi cả mẹ và chị gái phản đối quyết liệt cuộc hôn nhân của cô. Thậm chí mẹ Hằng còn nói sẽ từ Hằng nếu Hằng lấy Sơn...
Tỉnh dậy, bước xuống phòng khách trong sự quay cuồng của đầu óc, Hằng bỗng giật bắn mình khi thấy Sơn ngồi bên mâm cơm cùng mẹ và chị gái. Ba người nhìn Hằng khẽ nở một nụ cười tươi tắn như chào đón. Mẹ Hằng chủ động nói:
- Con ngồi xuống đây cùng mọi người đi, mẹ chấp nhận chàng rể này, ai bảo mẹ nghe những lời Sơn nói mà không cầm được nước mắt vì cảm động. 
Hằng ngạc nhiên đến tột độ, niềm hạnh phúc dâng ngập trong lòng mà nước mắt thì cứ rơi rơi. Chị Hạnh kéo Hằng ngồi xuống ghế khẽ nói cho em những lời mà Sơn đã dùng để thuyết phục mẹ:
- Cháu biết, là bộ đội cháu không thể dành nhiều thời gian cho gia đình, đó là một thiệt thòi quá lớn cho vợ cháu. Nhưng cháu yêu Hằng. Ban đầu khi mới yêu biết gia đình mình không muốn cho Hằng lấy bộ đội, cháu đã nhủ vì yêu Hằng cháu sẵn sàng ra đi miễn là Hằng được hạnh phúc, song càng ngày tình yêu của cháu dành cho cô ấy lớn đến mức cháu đã quyết người làm cho Hằng hạnh phúc phải là cháu. Cháu sẽ cố gắng bù đắp cho cô ấy bằng tình yêu của mình, cháu mong bác hãy tác thành cho chúng cháu, cháu cầu xin bác …
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Sơn lúc đó làm cả mẹ và chị gái Hằng không sao cầm lòng nổi.  
Nghe những lời chị nói, Hằng khóc òa lên trong hạnh phúc, Sơn khẽ nắm lấy bàn tay Hằng thật chặt: 
“- Cười lên em, anh sẽ luôn bên em và chúng mình sẽ hạnh phúc!”.
Nguồn: Afamily

Không có nhận xét nào:

Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác

Được tạo bởi Blogger.