Tâm thư cô gái gửi đứa con về lòng yêu nước qua chiến thắng của đội U23

CON À, ĐỂ MẸ KỂ CHO CON NGHE VỀ LÒNG YÊU NƯỚC!
Con yêu, chắc con cũng đã được nghe bà ngoại kể con nghe về lịch sử dân tộc hào hùng, về những người lính ra trận mà kiên cường ngạo nghễ, về những sinh viên thủ đô hào hoa cả đời chỉ biết đến sách vở sẵn sàng gửi lại mơ ước để cầm súng bảo vệ quê hương,... Lòng yêu nước thật tuyệt vời, con nhỉ? Hôm nay mẹ sẽ kể con nghe về Lòng yêu nước thật khác, về những khoảnh khắc mẹ đã được cảm, được sống, được rung động mãnh liệt cùng cả dân tộc mình.
Năm ấy, đội tuyển bóng đá U23 Việt Nam vào tận chung kết Giải Vô địch Bóng đá U23 châu Á. Hồi đó bóng đá Việt Nam và Đông Nam Á so với châu lục còn bé nhỏ lắm, chẳng được như bây giờ đâu, cả thể chất và đầu tư cũng đều yếu hơn nhiều so với các đội khác. Thậm chí ngay trước giải còn bị đánh giá là đội bóng lót đường, là màn tập dượt để mấy ông lớn khởi động trước những vòng loại trực tiếp. Đừng vội cười, với con đó có thể là điều bình thường. Nhưng với đất nước mình ngày ấy, vào tận chung kết là một kì tích, một niềm mơ, một sự tự hào to lớn khiến mỗi con người đều tưng bừng rộn rã trong những màn ăn mừng xuyên ngày đêm, khắp trong nhà đầu ngõ đều nhắc đến U23 Việt Nam như những người hùng với một sự say mê hào hứng.
Lòng yêu nước là khi dù thua đầy nuối tiếc ngay những phút cuối, người hâm mộ òa khóc, bình luận viên òa khóc, cả nước òa khóc, những cầu thủ vẫn kiên cường và hiên ngang phất cao cờ Tổ quốc, ra tận khán đài chào người hâm mộ
Ngày diễn ra trận Chung Kết, Thường Châu bão tuyết cùng nhiệt độ -3°C, mặt sân phủ tuyết trắng xóa. Hà Nội cũng mưa lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ. Nơi phương xa, các cầu thủ đạp tuyết chiến đấu, hàng trăm người Việt Nam vượt lạnh sang tận nơi cổ vũ. Ở chốn mình, hàng nghìn người tập trung tại các sân vận động lớn, hay đứng vai kề vai ở bất- cứ- nơi- nào có màn hình to, đội mưa hò hét.
Con ạ, lòng yêu nước là khi những cậu bé mới chớm 23, chẳng biết tuyết thế nào, lần đầu được nhìn thấy nhiều tuyết như thế đã phải lăn xả, bò trườn, phải chạy, phải lao, phải tranh giành suốt 120 phút vì màu cờ sắc áo vì lời hứa chiến đấu hết mình. Là những cậu bé găng tay ướt cóng và trơn đến độ ném biên còn khiến quả bóng rơi ngay trước mặt, bắt bóng còn chẳng thể ôm trọn vào người, ngã dúi dụi ngay khi chạy được vài bước, vẫn đứng lên, vẫn lao đến, lại ngã, lại đau, lại đứng lên. Là những cậu bé dù bị thương với một mồm đầy máu vẫn chẳng kêu than, vẫn kiên quyết chơi đến cùng vững vàng vị trí. Là những cậu bé, vẫn sẽ chiến đấu đến cùng và miệt mài chạy, dù chỉ còn vài giây.
Con ạ, lòng yêu nước là khi dù thua đầy nuối tiếc ngay những phút cuối, người hâm mộ òa khóc, bình luận viên òa khóc, cả nước òa khóc, những cầu thủ vẫn kiên cường và hiên ngang phất cao cờ Tổ quốc, ra tận khán đài chào người hâm mộ. Và con biết đấy, nỗi buồn của chúng ta có là gì so với sự tiếc nuối của những cầu thủ ấy- những con người trực tiếp chiến đấu từng giây ở trên sân, lại phải gánh vác hy vọng của cả một dân tộc (dù là vô tình hay hữu ý). Với chúng ta có thể chỉ là nỗi buồn, nhưng với họ còn là cả nuối tiếc, cả dằn vặt, cả ám ảnh về sau. Nhưng các chàng trai vẫn cắn răng, nén đau đứng dậy. Vì trên hết, họ biết rằng, trên sân Thường Châu lúc đó, họ vẫn đại diện cho hình ảnh Việt Nam: một dân tộc rắn rỏi và anh hùng.
Con ạ, lòng yêu nước là khi những người xa lạ ngồi lại bên nhau xem đất nước mình thi đấu, cùng khóc, cùng cười, cùng hồi hộp từng nhịp thở, cùng ôm lấy nhau chia sẻ những xúc cảm thật tâm. Con biết đấy, mỗi con người là một cá thể, với những xúc cảm riêng biệt khác nhau. Vậy mà đến mức cảm xúc dâng lên đồng điệu và hòa quyện đến vậy, trở thành xúc cảm cộng đồng, thì chắc chỉ có thể là nhờ niềm yêu nước thiêng liêng mà thôi.
Con ạ, lòng yêu nước là trải qua những xúc cảm thật đặc biệt, là khi ôm nhau khóc xong, gạt nước mắt nói “Thôi không sao! Tuyệt lắm rồi!”, không phải mang tính chất an ủi, mà là mỗi người thực sự thấy thế. Đủ tiếc nuối khi chúng ta thua ở phút cuối để bật khóc, nhưng nhiều hơn là sự xót xa cho một trận bóng đầy khắc nghiệt và những nỗ lực của những chiến binh chẳng thể được đền đáp bằng một kết quả ngọt ngào. Đủ tự hào, đủ thấu cảm và hiểu biết để nhận ra không việc gì phải buồn phải khóc, sự quả cảm và chiến đấu hết mình không nên để đọng lại chỉ toàn tiếc nuối và nước mắt, đối thủ thật sự mạnh và kết quả là hợp lý. Vậy đó, đồng bào mình cứ đứng bên nhau, khóc rồi cười, hô vang Việt Nam rồi lại lặng im trong ngẩn ngơ. Chẳng ai biết nói gì, chẳng ai biết làm gì, chẳng ai biết nên chọn cho mình những phản ứng gì bởi sự hỗn độn của quá nhiều cảm xúc, đều được đồng loạt đẩy lên cao trào, dồn dập và hòa quyện. Niềm hạnh phúc tự hào đó thật đẹp. Nỗi buồn đó cũng thật đẹp.
Con ạ, lòng yêu nước là khi đội bóng không chiến thắng và lòng người còn vô số những niềm thương nỗi buồn, đồng bào mình vẫn đổ ra đường tưng bừng ăn mừng với tất cả tự hào và yêu thương, thậm chí còn tưng bừng hơn những ngày trước, giữa trời mưa rét buốt. Không phải ăn mừng chiến thắng, vì chúng ta có thắng đâu. Mà ăn mừng vì những gì chúng ta đã có được: thành tích đáng tự hào, tinh thần tuyệt vời và lòng dũng cảm. Ngập một trời đỏ rực rỡ khắp cả thủ đô, gam màu ấm nóng đầy tự hào ấy của cờ tổ quốc, của áo Việt Nam tràn ra trên khắp nẻo đường. Từng dòng xe bắt tay nhau qua thanh chắn. Mọi người khuấy động không gian bằng tất cả những gì mình có: Loa đài kèn trống xoong nồi chảo mâm… Pháo sáng chói lòa vô vàn cung đường. Mẹ còn bắt gặp những xe tải, xe bán tải, công nông lớn reo vang trên các tuyến phố, trên đó là già trẻ gái trai cùng hô vang Việt Nam và rạng rỡ nụ cười. Có người là fan cuồng nhiệt của bóng đá, có người không. Nhưng tất cả đều ở đó vì lòng yêu nước. Lần đầu tiên mẹ ôm nhiều người lạ đến vậy, lần đầu tiên cầm và bắt tay nhiều người đến thế. Lần đầu mẹ đứng thẳng trên xe máy, phất cao quốc kỳ, hòa thanh cùng vô vàn đồng bào những khẩu hiệu hào hùng và mãnh liệt. Lần đầu mẹ thấy đồng bào mẹ, những con người vốn vất vả vội vàng trong đời sống thường ngày lo mưu sinh, gần lại bên nhau, yêu thương nhau, cười với nhau, ôm hôn nhau giữa màn đêm sáng bừng bởi sắc đỏ tổ quốc.
Con ạ, con cũng có lòng yêu nước của riêng mình, và rồi sẽ có những thời điểm con thấy xúc cảm đó trào dâng, rần rật trong huyết quản. Lúc đó, con sẽ biết khoảnh khắc ấy đáng sống như thế nào. Như là mẹ năm 22 tuổi.
Mẹ viết những dòng này sau trận sốt cao, cổ họng sưng tấy cùng chất giọng hiện đang ở tông nam khàn trầm, với những cơn bão lòng vẫn chưa thể nào nguôi sau đêm 27/01/2018. Rồi mẹ đi đón tuyển U23 Việt Nam đây, mẹ cùng Tổ quốc mình đón những người hùng trở về

Không có nhận xét nào:

Để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt, chúng tôi mong muốn các bạn sử dụng tiếng Việt có dấu. KHÔNG bình luận những lời lẽ thiếu văn hóa, những nội dung gây hiềm khích và những nội dung kích động khác

Được tạo bởi Blogger.